Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Xin gop mot chuyen

Tôi xin kể một chuyện có thật: Tôi có 1 người bạn tên là PH. Hắn là người rất nghiêm túc, chăm học và học giỏi, người ngợm cao ráo, đá bóng cũng hay, hình thức cũng khá, đối xử tốt và được bạn bè quý mến. Mải mê học hành, thế rồi khi đã học lên năm thứ tư, anh chàng bị thần ái tình đùa bỡn. Hắn phải lòng một cô bé năm dưới, cô bé này cũng không có gì nổi trội. Đi lại cưa cẩm nửa năm trời mà chưa được nàng gật đầu. Rồi một hôm, chiều tối tôi đi học về, thấy trên bàn có mẩu giấy: " Người ấy đã nhận lời rồi. 5h chiều mai tớ sẽ qua cậu, bọn mình tâm sự nhé". Tôi mừng cho hạnh phúc của bạn mình.

Hôm sau, tôi cố gắng về nhà sớm, không quên mua chai rượu vang và đồ nhắm để chúc mừng. Về đến phòng, tôi sững sờ khi lại nhận được mẩu giấy:
" Bọn mình mừng hơi vội, người ấy lại nghĩ lại và không nhận lời nữa". Buồn cho bạn quá.

Thời gian sau đó, bọn tôi cứ phân vân: sao người tốt thế thì bọn con gái lại chẳng yêu. Rồi cả bọn đi đến kết luận rằng PH có một khuyết điểm rất lớn là KHÔNG CÓ KHUYẾT ĐIỂM GÌ CẢ.

Nói tóm lại, có tật hư là một phần vẻ đẹp của người đàn ông.

N.T.Giang

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Chào các bạn






Mình nghĩ là các bạn đều biết và nhớ mình nên không giới thiệu lại nữa. Mình thích văn và hay viết linh tinh nên thấy có diễn đàn này thì thích lắm. Mà bài viết của mình có tệ thì các bạn cứ phê bình nhé. Xin đừng cười thầm mà không ý kiến gì.
Thân
Tuyết Bình

Thấy cuộc sống của bạn, cũng mừng...





Vợ bạn bước ra từ buồng ngủ. Nàng nhỏ bé, xinh xắn, đon đả rót rượu vang mời chồng và bạn chồng. Nghe chất giọng miền Trung của nàng, mình giật mình.

- Diệp tài nhỉ? vẫn nói được tiếng quê à?

- Vâng ạ. Hồi nào tới giờ em vẫn nói như vậy.

- Thế bọn trẻ con có nói được tiếng Việt không?

- Có chứ ạ. Rất tốt nữa ấy chị ạ. Nhưng chúng nói tiếng phổ thông, không phải tiếng địa phương như em.

Đấy là ngạc nhiên đầu tiên của mình. Mình cứ nghĩ là các con của bạn ấy sẽ không còn nói được tiếng Việt và nếu có nói được thì cũng chút chút thôi. Hôm sau khi đứng ngắm giá sách trong phòng ăn của gia đình bạn, mình chợt hiểu. Bạn đã dạy con hướng về cội nguồn. Một giá sách đầy sách tiếng Việt. Sách tham khảo, truyện người lớn, truyện trẻ con...đủ cả...truyện Đoremon đầy nhóc...Bên ngoài cửa phòng ăn có treo một tấm bảng. Trên bảng găm thư từ ở Việt nam gửi sang. Rất nhiều các mảnh giấy nhỏ ghi lời dặn dò của bố mẹ gửi cho con (dùng khi người lớn đi khỏi nhà trong khi chúng còn ngủ), những lời nhắn này được viết bằng tiếng Việt...

Uống một chút rượu. Chuyện trò một hồi vợ bạn xin phép đi ngủ trước. Mình và bạn uống rượu và nói chuyện tiếp. Bạn nói nhiều. Chuyện về cuộc đời bạn. Những năm trẻ tuổi, đi bộ đội, học hành, lớn khôn lên...những ngày lưu lạc...những khó khăn vất vả trên trường đời...Mình chỉ uống và nghe bạn. Mình chả có gì nhiều để kể cho bạn. Bên cạnh cuộc đời của bạn, nhiều thăng trầm như một bản nhạc cuộc đời mình như một hồ nước đầy tĩnh lặng...có phần nào nhàm chán.

Nói chuyện tới khoảng 2h sáng mình và bạn chào nhau đi ngủ. Nhưng mình không ngủ ngay được. Nằm trên chiếc giường của "Hoàng tử nhỏ" - Mình gọi đùa con trai bạn như vậy- mình ngơ ngáo nhớ lại mình năm xưa...Hồi ấy mình cũng hay trêu ghẹo bạn. Có thể không phải là thân nhất lớp nhưng mình với bạn cũng khá thân. Thế mà mình thật vô cảm...chả hề biết gì về những trăn trở đau xót của bạn...Và mãi mình mới ngủ thiếp đi được, giấc ngủ không yên lành trong băn khoăn và men rượu vang đỏ.

Mình đang bước về cổng sau của trường...đi qua khu nhà tập thể nghèo nàn của các thầy cô giáo...Hình như nhà cái Dịu Hiền ở đó thì phải. Mình đang hồi hộp cầu mong cho cánh cổng từ khu tập thể giáo viên ra chợ Gia lâm đừng bị khóa...Nếu nó bị khóa mình sẽ phải quay lại phía cổng chính của trường, đi bộ xa lắc xa lơ để về nhà...Cánh cổng mở thật...khu chợ đông đúc, ồn ào và bẩn thỉu hiện ra trước mắt...mình sung sướng bước dấn.. đôi bàn chân trắng xanh tội nghiệp đen loang lổ vì quai dép cao su thôi ra bước thoăn thoắt...

Tuyết Bình



Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Găp lại bạn cũ, vui thật nhiều...



Gặp lại bạn bè cũ, bao giờ cũng thật vui. Thoạt tiên là thỏa trí tò mò "Thằng ấy (con ấy) bây giờ trông thế nào nhỉ. Tính nó có còn giống ngày xưa không???" Xin lỗi nhé. Mình viết thật những gì trong suy nghĩ đấy nếu không thì không dùng các đại từ nhân xưng kiểu này đâu. Sau đó là những hình ảnh ngày xưa ùa về trong ký ức. Hàng phượng vĩ xanh xanh giữa sân trường, các phòng học đơn sơ (hơi bẩn một chút), vườn trường có tiếng chim hót, cảm gíac hồi hộp khi bắt đầu tiết học "không biết có bị thầy cô giáo chộp lên kiểm tra bài không"... Sau thằng An là đến tên mình. Ngòi bút của cô dò trên sổ danh bạ...qua rồi...mình thoát...Tụi con trai nghịch ngợm. Đám bạn gái hay kéo bè kéo cánh...

Gọi một cú điện thoại cho bạn. Thấy bạn rất nhiệt tình "Tớ sẽ tới đón đằng ấy" nghĩ thầm "nó cũng giống mình, đang tò mò xem chừng ấy năm mình đổi thay đến thế nào..." Hồi xưa mình hay trêu nó. Nó thường đỏ cả mặt cả tai trước mấy đứa con gái như mình. Không biết "ông ta" có còn nhớ không...

Bạn tới rất đúng giờ hẹn. Lũ đàn em đứng trên lầu la láo nháo :

- Anh gì ấy ơi. Cho chúng em theo đi chơi với. ..Bọn chúng trêu ghẹo mình "Chị sướng nhé, đi chơi về phải mua quà cho chúng em đấy. Không bọn em báo cáo đoàn"..."Tụi bây to gan khủng bố cả chị hả?" Vừa đùa mình vừa chạy xuống đón bạn.

Mình ngắm trộm hắn trong chốc lát. Phì cười. Hắn chẳng khác gì hồi xưa cả. Chỉ có da không còn trắng phấn , hơi nhăn nhăn một chút. ..Có vẻ nghiêm nghị hơn trong bộ đồ Vet...

Dọc đường về nhà bạn, bạn vừa lái xe vừa nói chuyện không nguôi. Mình thỉnh thoảng chen vào một vài câu lõm bõm...và ngủ gật vì mệt mỏi trong nền âm nhạc dân ca Việt (không biết có phải bạn mở loại nhạc này đăc biệt cho mình không nhỉ?) - Suốt cả buổi chiều mình lao vào cuộc chiến với các loại siêu thị...đã làm cho 2 cái va li mang theo khi đi sinh ra thành 4 và làm cho mình mỏi đến tận vai. Tới cửa nhà bạn, thấy bạn không cho mình bấm chuông gọi cửa mà tự lấy khóa ra mở với lời giải thích "bọn trẻ chắc ngủ cả"...thầm nghĩ "người này có vẻ thương vợ thương con quá ". Lại nhớ tới một ông hàng xóm nhiều đêm về nhà đạp cửa rầm rầm bắt vợ phải dậy mở cửa bằng được, dù bản thân cũng cầm khóa riêng. Mình thắc mắc thì người vợ trả lời "anh ấy thích thế...một kiểu tỏ ra ông chủ."

(Hơi dài rồi- Các bạn đọc tới đây đã nhé. Nếu không có gì làm thay đổi ý định của mình thì mình sẽ từ từ kể chuyện cho các bạn biết về cuộc hội ngộ này - Mình có chụp ảnh cả nhà bạn ấy nhưng rất tiếc bị thiếu sáng không biết có dùng được không. Để mình cố gắng xử lý, nếu được sẽ upload lên sau nhé - Tuyết Bình).

Chào bạn Hòa "phấn"

Chắc bây giờ vẫn trắng như ngày xưa. Bạn ở mãi trời tây mà tham gia diễn đàn thật là tuyệt. Nghe nói Ông và Tuyết Bình mới hội ngộ ở Franfurt sau gần 40 năm chắc cảm động lắm !

Cuộc sống ở đó thế nào ?. Up vài cái anh lên đây để mọi người cùng nhận ra.

Chào nhé.

N.T.Giang

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009

That la tuyet khi co dien dan nay

Chao Cac ban !

That la tuyet khi Thuan tao nen dien dan nay de moi nguoi trao doi thong tin va nhung ki niem mot thoi da qua.

Ming la Giang, hoc 7 E nam 1970, thay Dinh day toan va chi co 3 ngay o truong Nguyen Gia thieu roi khong duoc hoc o Gia Lam nua. Mac du thoi gian da qua di gan 40 nam roi va trai qua bao nhieu cong viec the ma cai nghiep hoc toan va lam toan van deo dang minh den bay gio. The moi biet nhung nam thang pho thong that sau nang.

Duoi day la anh cua minh va con trai 16 tuoi thang 8.2008 o san gon Phan thiet


Hen gap . N.T.Giang

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Chao ca nha Gia Lam 1970

Ca nha oi toi cha hieu gi ca! ma co thay ai dau co chu! moi nguoi dau het roi!

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009

Chao mung dien dan Cac ban gia lam 1970

Chao cac ban !!

Minh tao nen dien dan nay de chung ta, cac ban gan xa co dien kien tro doi va cap nhat thong tin . Rat mong cac ban tham gia.

Ten Blog: banbegialam1970.blogspot.com
Email: banbegialam1970@yahoo.com.vn
Password: bbglam1970
Email


Cam on

N.T.Thuan