Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Vàng ơi là Vàng ơi...


Nhà thơ Trần Đăng Khoa có bài thơ ấy...


Con Misa của nhà mình là một con becgiê Nga thuần chủng ...Mẹ nó vốn là chó nghiệp vụ của công an...Nó là chó của cô em chồng mình, khi chuyển nhà từ Sài gòn ra Hà nội cô ấy mang nó đến cho nhà mình nuôi. Khi tới nhà mình, nó là một con bergê cái rất đẹp mới chừng vài tuổi.., nó được cả nhà mình yêu quí ngay , nhất là cô Bống (con gái út của mình). Misa rất thính và dữ tợn. Có ai động khẽ vào cổng là nàng lao ra sầm sập và húc đầu vào cổng cái "rầm". Bố bọn trẻ phải làm cái biển thông báo ngoài cổng "Cẩn thận, nhà có chó dữ"...Nhưng nó cũng khôn cực kỳ. Nếu khách đã được chủ nhà đón vào phòng khách thì nó lại không hề hầm hừ gì nữa cả...Với điều kiện người ấy khi đi ra phải với túi xách đồ đạc của mình thôi. Cầm bất cứ vật gì từ nhà "nó" là nó cắn ống quần hoặc tay áo lôi lại. Rồi Misa thấy tháng...Rồi Misa muốn có chồng...Khi ấy nó hành xử rất lạ thường...Hễ có ai mở cổng mà quên không xích nó lại là nó lao như tên bắn ra khỏi cổng và mất hút nhanh chóng. Cả nhà đã rất cố gắng giữ gìn nó mà không sao được... Nó yêu đương một anh chàng chó đen tuyền cao lớn trong nhà máy nhiệt điện ...Mỗi lần đi chơi hoang về, nó cào cổng xin vào nhà. Mình mắng nó xơi xơi, còn nó thì len lét lủi xuống gầm cầu thang trốn thật kỹ. Tới bữa ăn gọi nó ra ánh mắt nó vẫn còn len lét...


Việc gì đến phải đến...Misa dính bầu. Mình tăng khẩu phần ăn cho nó và dặn cô giúp việc theo dõi nó. Nó càng dữ hơn, sủa càng to hơn nhưng không đi chơi nữa.


Ngày nó sinh, mình đang làm ca sáng vôi chạy về. Nó sinh từ sáng tới chiều mới hết con. Đúng 9 con chó con , 5 đực 4 cái xinh xắn bụ bẫm. Lũ chó con rúc lốc nhốc trong bụng nó trông thật giống một bầy lợn con. Sinh được chừng một tuần thì Misa bị sốt. Nó bỏ trốn lũ chó con, nằm lịm bên chân tường. Mình khám bụng nó và phát hiện ra Misa bị apxe vú. Nó có hai hàng vú trải dài trên bụng, mỗi hàng 4 chiếc. Vị chi là 8 chiếc. có người bạn khuyên mình bỏ bớt chó con (Nghĩa là bỏ chết bớt) nhưng mình không làm được. Có 8 chiếc vú cho 9 chó con...nên dù sao chú chó con nhỏ nhất đàn tranh hoài cũng không được bú. Nó càng ngày càng còi hơn những anh chị em của nó. Thương quá mình pha sữa Dielac cho nó bú bằng bình sữa. Thật không ngờ sau này mình đã phải nuôi cả đàn 9 con hoàn toàn bằng sữa ngoài như vậy. Misa bị sốt rất cao, nấu cháo thịt cũng chẳng ăn được. Mình đành phải bế nó đi bác sĩ thú y. Ông ta tiêm thuốc cho nó 5 ngày cũng chẳng khỏi. Cuối cùng ông xã mình quyết định mổ apxe cho nó. Ảnh nhờ hai người bạn là bác sĩ tới mổ giùm. Cũng gây tê, cắt nạo hết ổ apxe, tiêm kháng sinh rồi truyền dịch. Misa ngoan lắm. Nó như biết rằng mình đang cố cứu chữa nó. Nó nằm yên trên tấm thảm , mình xoa đầu nó và bảo :"Misa ngoan nhé. Năm yên để bác sĩ truyền dịch" Thế là nó nằm im. Chẳng phải trói nó gì cả. Chai dịch truyền những gần hai tiếng đồng hồ mà nó vẫn nằm im như vậy. Rồi mình thấy nó run lên bần bật. Hoảng quá mình kêu ông xã rối rít. Anh lao tới rút kim truyền ra khỏi nó miệng lầm bầm "Xin lỗi, anh quên mất. Nó đáng ra chỉ truyền nửa chai thôi". Misa bị xốc thuốc...Chắc là do quá liều...
Chữa khỏi cho Misa thì bọn chó con cũng bắt đầu ăn cháo và tập ăn cơm. Mình phải cho chó con dầncho bạn bè quanh xóm và cùng cơ quan ...Mỗi lần có một con chó con bị bắt đi nơi khác là Misa gầm gừ bỏ ăn ...Mặt nó buồn thiu. Thương quá nhưng chả biết làm sao được. Nhà không rộng , nuôi làm sao được một bầy chó đông đến thế...
Misa rất bướng...có ai dọa đánh nó là nó liền nhe răng gừ lại. Nhưng riêng với mình thì nó không bao giờ cãi trả. Mỗi lần mình mắng nó nó đều len lén trốn vào gầm cấu thang và chờ khi mình hết giận gọi nó nó mới ra.Nó thương , nể mình hơn có lẽ là vì biết mình đã lăn lộn làm mọi cách để cứu nó...Nó càng lớn, càng khôn , khôn tới mức dường như hiểu tiếng người. Mình chỉ cần nói khẽ "ra kia đi Misa" là nó quay lưng bước ra, ngồi đúng chỗ mình đã chỉ.
Sau đó Misa không đi "hoang"nữa...Thật là ngạc nhiên. Mình cảm giác như nó sống trái tự nhiên. Mỗi lần nhìn nó thấy tháng, nằm ủ rũ góc chuồng mình đều thương muốn rơi nước mắt. Có lần mìnhcầm gậy đuổi nó ra khỏi chuồng và bảo "Mày cứ đi ra ngòai đi chơi đi, mắc chi nằm bẹp trong này?" . Nhưng nó cứ lăn từ góc này sang góc kia, nhất định không ra ngòai.
Năm tháng trôi qua...Misa già dần dần. Một hôm mình giật mình nhận thấy nó không còn là Misa xinh đẹp tinh anh ngày xưa nữa. Lông nó bạc phếch, rụng gần hết, chỉ còn rất xờ xạc. Lông đuôi rụng trụi để hở ra cái đuôi dài xương xẩu xấu xí...Mắt Misa cũng không còn tinh nữa và nó lừ đừ sủa khe khẽ mỗi khi có khách lạ vào nhà. ..

Thấy Misa đã già quá , ông xã mình xin một chú chó con Phú quốc mang về . Misa lẽo đẽo đi theo con Bốp để làm quen...Misa ngủ với Bốp, âu yếm liếm tai liếm mắt cho Bốp...Tới bữa ăn Misa nhường Bốp ăn trước. Mình đã làm cho hai con hai phần đồ ăn khác nhau. Nhưng Bốp xơi hết đĩa của mình thì nhảy sang chậu đồ ăn của Misa xơi tiếp. Còn Misa thì đi vòng quanh chờ bốp ăn no kềnh lăn ra nghỉ ngơi thì mới bắt đầu ăn. Mình bảo hai đứa nhỏ :"Các con xem Misa đấy...Nó nhường nhịn Bốp thương chưa..."...Mỗi chiều mình mở cổng cho hai đứa ra ngòai vệ sinh. Bốp đều lon ton chạy trước. Misa từ từ bước theo sau...
Hôm ấy...Thật lạ lùng , khi mình mở cửa chuồng cho hai đứa ra ngòai thì con bốp cứ chạy quẩn trong chuồng và sủa gay gắt chả chịu ra. Misa chạy ra nhanh lắm và nó lao mình vào một chiếc taxi chay ngang nhà. Hàng xóm la lối...Mình chạy ra và đứng sững trước nó. Misa nằm lịm, đã tắt thở. Mắt nó vẫn còn mở ti hí , dường như nhìn mình...Mình vuốt mắt nó nhắm lại...Misa tự vẫn....Nó đã quá già và không muốn sống nữa...
Mình rất thích bài thơ của Trần Đang Khoa "Vàng ơi là Vàng ơi" ....Đọc nó...Mình nhớ Misa của mình...
Cuộc đời mình đã từng nuôi cũng nhiều chó lắm. Nhưng mình nhớ Misa...Chỉ nhớ nó thôi, cô Berge Nga xinh đẹp, dữ dằn và bướng bỉnh đã sống qua một đời làm chó trung thành với gia đình mình...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét