Thứ Sáu, 12 tháng 3, 2010

Vô thức...






Tâm sự với các bạn nhé. ..Mình rất là lận đận đường con cái. 10 năm sau khi cưới, 10 năm tuổi trẻ tươi đẹp nhất của một đời người đã trôi qua trong đắng cay, hạnh phúc, gian khó khôn lường. Mình tiêu tốn hết tất cả tiền bạc có thể kiếm được, tất cả thời gian có thể dành ra được, tất cả trí lực có thể huy động được để tranh đấu ...Mình lăn lộn trong nhiều bệnh viện, gặp gỡ nhiều bác sĩ tây, thầy lang ta...Bây giờ nghĩ lại...mình thấy mình thật là giản đơn trong mọi tư duy và hành động. Chẳng bao giờ nghĩ đến một phương án hai nào cả...một mực hành động theo một hướng nhất định...mình đã khăng khăng giữ lấy hôn nhân như một con chó con cố giữ lấy khúc xương trong miệng mình...Rồi sau đó, năm thứ 10 mình mới có thai và năm thứ 11 mình có thằng cu lớn.



Nó là giá trị của cả cuộc đời mình...Các bạn thấy đấy...Mình đã tiêu tốn hết tiền bạc , thời gian , sinh lực , trí lực mới có được nó...Mình đã chừng ấy năm loay hoay với chuyện con cái, bỏ đi tất cả ...



Hôm nay nhìn lại quãng đường đã đi qua , mình thật sự ngạc nhiên vì sao mình lại có thể kiên tâm đến thế...Tất nhiên yếu tố khách quan cũng rất nhiều (như ông xã mình, bố mẹ mình, các bạn Lâm Tiến...vv) nhưng mình cứ xét mình trước đã...mình thật đáng khen...



"Chẳng một mảy may ân hận"... Nếu các bạn hỏi mình thì câu trả lời trên sẽ tới ngay tai các bạn như "những lời có cánh"...Mình sẽ làm lại y như thế nếu thời gian quay trở lại thời điểm ấy và mình với đầu óc của một người đà bà đã trưởng thành ngày nay.



Con trai yêu quí của mình...Niềm hạnh phúc có nó đã xóa đi dấu vết của mọi gian khổ ,đau đớn , mất mát trong quá khứ. ..Cháu không cực kỳ thông mình, không cực kỳ giỏi giang , xuất chúng...Nhưng cháu có trái tim yêu mẹ sâu đậm. Biết chia sẻ cảm xúc với mẹ, biết sợ nỗi buồn của mẹ, biết sợ nước mắt của mẹ từ những năm còn rất bé...Năm nay cháu 19 tuổi...Các bạn hãy chia vui với mình nhé...cháu đỗ đại học ngân hàng (23,5 điểm) , đang học năm thứ nhất. Con trai mình sẽ lấy lại tất cả những học vị mà cha mẹ nó đã vì nhiều lý do đánh mất cơ hội đạt được trong quá khứ...Đấy là mong muốn và kế hoạch của mình.



Êhê...Mình thật tình tâm sự với các bạn...Có ai kể chuyện riêng cho mình nghe với không nhỉ?
Tuyết Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét