Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Găp lại bạn cũ, vui thật nhiều...



Gặp lại bạn bè cũ, bao giờ cũng thật vui. Thoạt tiên là thỏa trí tò mò "Thằng ấy (con ấy) bây giờ trông thế nào nhỉ. Tính nó có còn giống ngày xưa không???" Xin lỗi nhé. Mình viết thật những gì trong suy nghĩ đấy nếu không thì không dùng các đại từ nhân xưng kiểu này đâu. Sau đó là những hình ảnh ngày xưa ùa về trong ký ức. Hàng phượng vĩ xanh xanh giữa sân trường, các phòng học đơn sơ (hơi bẩn một chút), vườn trường có tiếng chim hót, cảm gíac hồi hộp khi bắt đầu tiết học "không biết có bị thầy cô giáo chộp lên kiểm tra bài không"... Sau thằng An là đến tên mình. Ngòi bút của cô dò trên sổ danh bạ...qua rồi...mình thoát...Tụi con trai nghịch ngợm. Đám bạn gái hay kéo bè kéo cánh...

Gọi một cú điện thoại cho bạn. Thấy bạn rất nhiệt tình "Tớ sẽ tới đón đằng ấy" nghĩ thầm "nó cũng giống mình, đang tò mò xem chừng ấy năm mình đổi thay đến thế nào..." Hồi xưa mình hay trêu nó. Nó thường đỏ cả mặt cả tai trước mấy đứa con gái như mình. Không biết "ông ta" có còn nhớ không...

Bạn tới rất đúng giờ hẹn. Lũ đàn em đứng trên lầu la láo nháo :

- Anh gì ấy ơi. Cho chúng em theo đi chơi với. ..Bọn chúng trêu ghẹo mình "Chị sướng nhé, đi chơi về phải mua quà cho chúng em đấy. Không bọn em báo cáo đoàn"..."Tụi bây to gan khủng bố cả chị hả?" Vừa đùa mình vừa chạy xuống đón bạn.

Mình ngắm trộm hắn trong chốc lát. Phì cười. Hắn chẳng khác gì hồi xưa cả. Chỉ có da không còn trắng phấn , hơi nhăn nhăn một chút. ..Có vẻ nghiêm nghị hơn trong bộ đồ Vet...

Dọc đường về nhà bạn, bạn vừa lái xe vừa nói chuyện không nguôi. Mình thỉnh thoảng chen vào một vài câu lõm bõm...và ngủ gật vì mệt mỏi trong nền âm nhạc dân ca Việt (không biết có phải bạn mở loại nhạc này đăc biệt cho mình không nhỉ?) - Suốt cả buổi chiều mình lao vào cuộc chiến với các loại siêu thị...đã làm cho 2 cái va li mang theo khi đi sinh ra thành 4 và làm cho mình mỏi đến tận vai. Tới cửa nhà bạn, thấy bạn không cho mình bấm chuông gọi cửa mà tự lấy khóa ra mở với lời giải thích "bọn trẻ chắc ngủ cả"...thầm nghĩ "người này có vẻ thương vợ thương con quá ". Lại nhớ tới một ông hàng xóm nhiều đêm về nhà đạp cửa rầm rầm bắt vợ phải dậy mở cửa bằng được, dù bản thân cũng cầm khóa riêng. Mình thắc mắc thì người vợ trả lời "anh ấy thích thế...một kiểu tỏ ra ông chủ."

(Hơi dài rồi- Các bạn đọc tới đây đã nhé. Nếu không có gì làm thay đổi ý định của mình thì mình sẽ từ từ kể chuyện cho các bạn biết về cuộc hội ngộ này - Mình có chụp ảnh cả nhà bạn ấy nhưng rất tiếc bị thiếu sáng không biết có dùng được không. Để mình cố gắng xử lý, nếu được sẽ upload lên sau nhé - Tuyết Bình).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét