Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Thấy cuộc sống của bạn, cũng mừng...





Vợ bạn bước ra từ buồng ngủ. Nàng nhỏ bé, xinh xắn, đon đả rót rượu vang mời chồng và bạn chồng. Nghe chất giọng miền Trung của nàng, mình giật mình.

- Diệp tài nhỉ? vẫn nói được tiếng quê à?

- Vâng ạ. Hồi nào tới giờ em vẫn nói như vậy.

- Thế bọn trẻ con có nói được tiếng Việt không?

- Có chứ ạ. Rất tốt nữa ấy chị ạ. Nhưng chúng nói tiếng phổ thông, không phải tiếng địa phương như em.

Đấy là ngạc nhiên đầu tiên của mình. Mình cứ nghĩ là các con của bạn ấy sẽ không còn nói được tiếng Việt và nếu có nói được thì cũng chút chút thôi. Hôm sau khi đứng ngắm giá sách trong phòng ăn của gia đình bạn, mình chợt hiểu. Bạn đã dạy con hướng về cội nguồn. Một giá sách đầy sách tiếng Việt. Sách tham khảo, truyện người lớn, truyện trẻ con...đủ cả...truyện Đoremon đầy nhóc...Bên ngoài cửa phòng ăn có treo một tấm bảng. Trên bảng găm thư từ ở Việt nam gửi sang. Rất nhiều các mảnh giấy nhỏ ghi lời dặn dò của bố mẹ gửi cho con (dùng khi người lớn đi khỏi nhà trong khi chúng còn ngủ), những lời nhắn này được viết bằng tiếng Việt...

Uống một chút rượu. Chuyện trò một hồi vợ bạn xin phép đi ngủ trước. Mình và bạn uống rượu và nói chuyện tiếp. Bạn nói nhiều. Chuyện về cuộc đời bạn. Những năm trẻ tuổi, đi bộ đội, học hành, lớn khôn lên...những ngày lưu lạc...những khó khăn vất vả trên trường đời...Mình chỉ uống và nghe bạn. Mình chả có gì nhiều để kể cho bạn. Bên cạnh cuộc đời của bạn, nhiều thăng trầm như một bản nhạc cuộc đời mình như một hồ nước đầy tĩnh lặng...có phần nào nhàm chán.

Nói chuyện tới khoảng 2h sáng mình và bạn chào nhau đi ngủ. Nhưng mình không ngủ ngay được. Nằm trên chiếc giường của "Hoàng tử nhỏ" - Mình gọi đùa con trai bạn như vậy- mình ngơ ngáo nhớ lại mình năm xưa...Hồi ấy mình cũng hay trêu ghẹo bạn. Có thể không phải là thân nhất lớp nhưng mình với bạn cũng khá thân. Thế mà mình thật vô cảm...chả hề biết gì về những trăn trở đau xót của bạn...Và mãi mình mới ngủ thiếp đi được, giấc ngủ không yên lành trong băn khoăn và men rượu vang đỏ.

Mình đang bước về cổng sau của trường...đi qua khu nhà tập thể nghèo nàn của các thầy cô giáo...Hình như nhà cái Dịu Hiền ở đó thì phải. Mình đang hồi hộp cầu mong cho cánh cổng từ khu tập thể giáo viên ra chợ Gia lâm đừng bị khóa...Nếu nó bị khóa mình sẽ phải quay lại phía cổng chính của trường, đi bộ xa lắc xa lơ để về nhà...Cánh cổng mở thật...khu chợ đông đúc, ồn ào và bẩn thỉu hiện ra trước mắt...mình sung sướng bước dấn.. đôi bàn chân trắng xanh tội nghiệp đen loang lổ vì quai dép cao su thôi ra bước thoăn thoắt...

Tuyết Bình



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét